Dưới ánh trăng mờ nhạt, Hành Tâm bước đi trong khu rừng rậm, lòng hắn tràn đầy những suy tư về chuyến hành trình vừa mới bắt đầu. Những ký hiệu trên bản đồ hiện lên trong tâm trí hắn, từng nét vẽ dường như ẩn chứa những bí mật sâu xa mà hắn vẫn chưa thể hiểu hết. Nhưng hắn biết rằng, mỗi bước đi của mình đang đưa hắn đến gần hơn với mục tiêu khôi phục lại Hắc Nguyên Phái.
Khu rừng yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ có tiếng gió xào xạc qua những tán lá và tiếng bước chân đều đặn của Hành Tâm. Hắn đã đi suốt cả đêm, không ngừng nghỉ, nhưng sự mệt mỏi không hề làm lung lay quyết tâm của hắn. Mục tiêu đầu tiên mà hắn nhắm đến là ngọn núi bí ẩn trên bản đồ – nơi được cho là chứa đựng một trong những di vật của tổ sư.
Khi ánh bình minh bắt đầu ló dạng, Hành Tâm dừng chân bên cạnh một con suối nhỏ. Hắn cúi xuống, vốc một ít nước trong tay, cảm nhận sự mát lạnh lan tỏa khắp cơ thể. Bất chợt, Hành Tâm cảm nhận được một luồng khí khác lạ trong không khí, một cảm giác như có ai đó đang theo dõi.
“Ra đi, không cần phải lén lút,” Hành Tâm lạnh lùng nói, mắt hắn quét qua xung quanh, nhưng vẫn giữ tư thế cảnh giác.
Một bóng người từ từ bước ra khỏi tán cây, xuất hiện trước mặt Hành Tâm. Đó là một nam nhân tầm trung niên, gương mặt góc cạnh và ánh mắt sắc lạnh. Người này mặc một bộ y phục màu đen, toàn thân tỏa ra một luồng sát khí mạnh mẽ.
“Ngươi là ai? Theo dõi ta có mục đích gì?” Hành Tâm hỏi, giọng hắn trầm nhưng chứa đầy uy lực.
Người đàn ông cười lạnh, ánh mắt chứa đựng sự khinh thường. “Ngươi là đệ tử cuối cùng của Hắc Nguyên Phái, phải không? Ta đã nghe danh, nhưng không ngờ ngươi lại ngu ngốc đến mức tự mình đi tìm cái chết.”
Hành Tâm không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng hắn đã sẵn sàng cho mọi tình huống. “Ngươi biết ta là ai, vậy ngươi đến đây để làm gì?”
Người đàn ông bước tới một bước, tay chậm rãi đưa lên chuôi kiếm bên hông. “Ta là Phong Cát, đến từ Hồng Thiên Môn. Ngươi có thể chưa từng nghe danh ta, nhưng hãy nhớ kỹ, hôm nay chính là ngày cuối cùng ngươi còn sống.”
Hành Tâm nhíu mày, Hồng Thiên Môn là một trong những môn phái từng tham gia vào cuộc tàn sát Hắc Nguyên Phái. Hắn không thể để kẻ thù này sống sót, nhưng cũng biết rằng đối thủ trước mặt không hề tầm thường.
“Ngươi đã đến đúng chỗ, nhưng kẻ phải chết hôm nay không phải là ta,” Hành Tâm nói, rồi nhanh chóng rút kiếm ra khỏi bao, sẵn sàng đối mặt với kẻ thù.
Phong Cát không chờ đợi lâu, hắn rút kiếm và lao tới với tốc độ kinh người, kiếm trong tay phát ra một luồng ánh sáng đỏ rực, nhắm thẳng vào Hành Tâm. Đòn tấn công của hắn mạnh mẽ và hung hãn, mang theo sức mạnh của một cao thủ chân chính.
Hành Tâm cũng không kém, hắn dùng thanh kiếm tổ sư để chống lại đòn tấn công của Phong Cát. Khi hai thanh kiếm chạm nhau, một luồng sóng xung kích bùng nổ, khiến cây cối xung quanh bị cuốn phăng. Cả hai đều lùi lại một bước, nhưng ánh mắt không rời khỏi đối thủ.
“Không tệ, nhưng như thế là chưa đủ!” Phong Cát hét lên, lao tới một lần nữa, lần này hắn tung ra một loạt đòn tấn công liên tiếp, mỗi cú vung kiếm đều mang theo sức mạnh khủng khiếp.
Hành Tâm nhanh chóng né tránh, đôi mắt hắn bình tĩnh và tập trung. Hắn hiểu rằng nếu chỉ phòng thủ thì không thể thắng được đối thủ này. Khi Phong Cát tung ra đòn tấn công tiếp theo, Hành Tâm bất ngờ xoay người, sử dụng kỹ thuật kiếm pháp của tổ sư, chém ngược lại với tốc độ nhanh như chớp.
Thanh kiếm của hắn tỏa ra một luồng ánh sáng xanh, chém thẳng vào đường kiếm của Phong Cát, khiến đối thủ phải giật mình lùi lại. Hành Tâm không bỏ lỡ cơ hội, hắn tiếp tục tung ra một đòn mạnh mẽ, nhắm thẳng vào điểm yếu của đối phương.
Phong Cát cố gắng chống đỡ, nhưng sức mạnh từ thanh kiếm tổ sư quá lớn, khiến hắn bị đẩy lui một đoạn dài. Hắn cảm nhận được sự nguy hiểm thật sự từ Hành Tâm, nhưng vẫn không cam lòng từ bỏ.
“Ngươi… không thể nào mạnh như vậy!” Phong Cát gầm lên, tay hắn run rẩy khi cố giữ chặt thanh kiếm.
Hành Tâm không nói gì, hắn chỉ tập trung vào trận chiến. Lần này, hắn sẽ không để bất kỳ kẻ nào cản đường. Hắn bước tới một bước, thanh kiếm trong tay tỏa ra hào quang rực rỡ hơn bao giờ hết, chuẩn bị cho đòn kết liễu.
Nhưng ngay khi Hành Tâm chuẩn bị tấn công, một tiếng thét lớn vang lên từ phía sau. Cả hai người đồng loạt quay lại, chỉ để thấy một nhóm người từ xa đang tiến lại gần, trên tay họ cầm theo những vũ khí sáng loáng, ánh mắt đầy sát khí.
“Chết tiệt, chúng đã đến!” Phong Cát nguyền rủa, nhưng không có thời gian để chần chừ. Hắn lách người, chuẩn bị rút lui. “Lần sau ta sẽ đích thân lấy mạng ngươi, nhớ kỹ lấy tên ta, Phong Cát!”
Trước khi Hành Tâm kịp phản ứng, Phong Cát đã lẩn vào bóng tối và biến mất khỏi tầm mắt. Hành Tâm đứng đó, mắt vẫn hướng về phía kẻ thù vừa trốn thoát, lòng đầy quyết tâm.
Hành Tâm biết rằng đây chỉ là khởi đầu. Con đường phía trước sẽ còn nhiều kẻ thù đáng sợ hơn, nhưng hắn sẽ không lùi bước. Với thanh kiếm tổ sư trong tay, hắn sẽ tiếp tục hành trình của mình, dù cho có phải đối mặt với bất kỳ ai.
Và như vậy, cuộc hành trình của Hành Tâm lại tiếp tục, với những nguy hiểm và thử thách đang chờ đợi ở phía trước, khi hắn tiến gần hơn đến việc khám phá bí mật của Hắc Nguyên Phái và phục hưng môn phái này từ đống tro tàn.
[Huyền Thoại Tổ Sư Môn]