Chương 2: Đường Đến Núi Thiên Lạc [Thiên Đạo Vô Cực]

Thiên Đạo Vô Cực – Tu tiên truyện

Lâm Thanh rời khỏi ngôi làng Thạch Sơn với một gói hành lý nhỏ và quyết tâm sắt đá. Ánh sáng mờ nhạt của bình minh đang dần ló dạng ở chân trời, nhuốm đỏ những dãy núi xa xôi, như một dấu hiệu báo hiệu sự khởi đầu của một hành trình mới. Bước chân của cậu có phần chậm rãi, nhưng tâm trí lại vô cùng tập trung vào mục tiêu phía trước: Núi Thiên Lạc.

Núi Thiên Lạc là một trong những nơi linh thiêng nhất trong vùng, nơi các truyền thuyết kể rằng có những vị tu sĩ ẩn cư để tu luyện. Nơi đây được cho là có những nguồn linh khí dồi dào, thích hợp cho những ai muốn bắt đầu con đường tu tiên. Đối với Lâm Thanh, đó là nơi duy nhất cậu có thể tìm kiếm hy vọng, tìm kiếm một sư phụ có thể dạy cậu những điều cần thiết để trở nên mạnh mẽ.

Trên đường đi, Lâm Thanh liên tục bị thử thách bởi những khó khăn tưởng chừng không thể vượt qua. Những con đường núi quanh co, hiểm trở với những vực sâu thẳm, những khu rừng rậm rạp đầy rẫy nguy hiểm từ các loài thú hoang. Nhưng không điều gì có thể làm lung lay quyết tâm của cậu. Dù mệt mỏi, cậu vẫn không ngừng bước, vượt qua mọi chướng ngại với ý chí mạnh mẽ.

Sau nhiều ngày đi bộ không ngừng nghỉ, cuối cùng Lâm Thanh cũng đến được chân núi Thiên Lạc. Trước mắt cậu là một ngọn núi hùng vĩ, cao chọc trời với những dãy núi đá sắc nhọn như muốn đâm thủng cả bầu trời. Những cánh rừng rậm bao phủ khắp nơi, tạo nên một bầu không khí u tối và bí ẩn.

Lâm Thanh dừng lại trước lối vào duy nhất của ngọn núi – một con đường hẹp và dốc đứng dẫn lên đỉnh. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, thấy những đám mây mờ ảo bao phủ quanh đỉnh núi, tạo cảm giác như thể nơi này là một thế giới riêng biệt, tách biệt với trần gian.

“Cuối cùng cũng đến nơi rồi,” Lâm Thanh thì thầm, giọng nói khẽ khàng nhưng đầy quyết tâm.

Cậu bắt đầu leo lên con đường núi hiểm trở, mỗi bước đi đều đầy thận trọng. Không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống xung quanh, chỉ có tiếng gió rít qua những khe đá và tiếng động của cành cây khẽ va vào nhau. Sự im lặng đến kỳ lạ khiến Lâm Thanh càng thêm cảnh giác, nhưng cũng không thể ngăn cản cậu tiếp tục tiến lên.

Đường lên núi Thiên Lạc càng lúc càng dốc hơn, và không khí trở nên loãng hơn khi cậu tiến gần đến đỉnh. Cậu phải dừng lại nhiều lần để hít thở sâu và lấy lại sức lực, nhưng không hề có ý định dừng lại hay quay đầu. Trái lại, cậu cảm thấy một luồng linh khí mạnh mẽ từ xa truyền đến, như một lực hút vô hình, thúc đẩy cậu tiến lên.

Cuối cùng, sau một ngày leo trèo đầy mệt mỏi, Lâm Thanh đã đứng trước cổng vào của một ngôi đền cổ kính. Ngôi đền nằm giữa đỉnh núi, ẩn hiện trong sương mờ, toát lên vẻ huyền bí và cổ xưa. Trên cổng đền có treo một tấm bảng gỗ đã cũ, khắc ba chữ “Thiên Lạc Tự” bằng nét chữ mạnh mẽ và dứt khoát.

Lâm Thanh nhìn tấm bảng, lòng không khỏi dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Đây chính là nơi cậu đã tìm kiếm suốt thời gian qua. Nhưng cậu cũng biết rằng để có thể bước chân vào Thiên Lạc Tự, cậu phải vượt qua những thử thách đầu tiên – thử thách của chính mình.

Cậu bước tới, đẩy nhẹ cánh cổng gỗ. Cánh cổng cũ kỹ phát ra tiếng kẽo kẹt, rồi từ từ mở ra, để lộ một khoảng sân rộng rãi được lát bằng đá xanh. Giữa sân là một cây cổ thụ lớn, với tán lá rậm rạp che phủ cả khu vực, tạo ra một không gian tĩnh lặng và thanh bình đến lạ thường.

Không có bất kỳ ai xuất hiện để chào đón cậu, nhưng Lâm Thanh không nản chí. Cậu biết rằng đây là thử thách đầu tiên, thử thách của sự kiên nhẫn và lòng thành. Cậu đứng đó, ngay giữa sân, lặng lẽ chờ đợi.

Thời gian trôi qua, mặt trời dần lặn xuống phía chân trời, nhường chỗ cho màn đêm bao phủ cả ngọn núi. Lâm Thanh vẫn đứng yên, không di chuyển, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước. Cậu biết rằng nếu có bất kỳ ai trong Thiên Lạc Tự đang quan sát cậu, thì lòng kiên nhẫn của cậu sẽ là câu trả lời cho quyết tâm mà cậu đã mang đến nơi đây.

Và rồi, khi bóng đêm bao phủ hoàn toàn, một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ phía đền chính. Một bóng người xuất hiện từ trong bóng tối, bước đến gần Lâm Thanh. Đó là một lão nhân với dáng người cao lớn, râu tóc bạc phơ, khoác trên mình bộ y phục màu xám đơn giản. Ông ta nhìn Lâm Thanh một cách chăm chú, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu tận tâm can của cậu.

“Ngươi là ai? Vì sao lại đến Thiên Lạc Tự?” Lão nhân hỏi, giọng nói trầm ấm nhưng uy nghiêm.

Lâm Thanh cúi đầu, kính cẩn trả lời, “Vãn bối là Lâm Thanh, đến từ làng Thạch Sơn. Vãn bối nguyện cầu được bái nhập Thiên Lạc Tự, tu luyện để trở nên mạnh mẽ hơn, bảo vệ những người thân yêu và đòi lại công lý.”

Lão nhân im lặng một lúc, rồi mỉm cười đầy ẩn ý. “Để tu tiên không chỉ cần ý chí và quyết tâm, mà còn phải có tâm hồn trong sáng, không bị dục vọng làm mờ mắt. Ngươi có đủ điều kiện để bước chân vào Thiên Lạc Tự hay không, ta sẽ tự mình kiểm chứng.”

Lâm Thanh cảm thấy một luồng áp lực vô hình từ lão nhân truyền đến, nhưng cậu không lùi bước. Cậu đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách, dù khó khăn đến đâu.

“Ta sẽ chờ đợi,” Lâm Thanh nói, giọng nói kiên định và vững vàng.

Và thế là, hành trình tu tiên của Lâm Thanh chính thức bắt đầu, dưới sự hướng dẫn của một bậc thầy tu hành bí ẩn, tại Thiên Lạc Tự – nơi mà cậu sẽ đối mặt với những thử thách khốc liệt, để tìm kiếm sức mạnh và khám phá con đường Thiên Đạo Vô Cực.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *