Đã rất nhiều lần tôi tự hỏi bản thân mình rằng có nên tiếp tục theo đuổi con đường học đại học hay không, nhưng câu hỏi ấy xuất hiện chứng tỏ bản thân mình vẫn chưa thật sự muốn từ bỏ nó…
Là một người khá cởi mở và dễ dàng tiếp thu những kiến thức mới, hội nhập được với các môi trường khác lạ và chưa một lần nghĩ đến việc phải chùn bước. Từ lúc thi xong cuộc thi trung học phổ thông quốc gia – cuộc thi được xem là quan trọng nhất đối với đời học sinh. Tôi, một cậu bé mười tám tuổi mang theo niềm tin rực cháy và một tinh thần đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, từng bước chập chững đi vào một thế giới rộng lớn của hàng ngàn người sắp thành công – đại học. Lên Sài Gòn học đại học, có lẽ đã không còn quá xa lạ với giới trẻ như chúng tôi nữa,… thế nhưng nói thì dễ, chứ làm thì mới biết nó khó… Những ngày đầu tiên, sau khi mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, mẹ ra bến xe về quê, tôi ngậm ngùi, nhận thức được bản thân phải cố gắng ở lại nơi này – nơi buộc tôi phải đối mặt với tất cả mọi thứ… một mình! Vì là một cậu bé khá hòa đồng, nhưng sau buổi học đầu, tôi lại cảm thấy giữa muôn vàn những ánh đèn xa lạ ngoài kia, hòa đồng vẫn không giúp tôi hòa nổi vào những luồng ánh sáng cứ cố chen lấn lên nhau đó. Toang rồi! Thật sự đã không thể chịu đựng nữa! Ba tháng trôi qua mà chỉ mới làm quen được có vài người bạn mới và quan trọng hơn hết là tôi không theo kịp tiến độ của việc học nữa! “Tôi cảm thấy nó thật sáo rỗng, chẳng có ý nghĩa gì cả, học thì không hiểu, cơ hội việc làm thì mong manh, hay mình không học nữa, trở về tìm việc làm còn hợp lý hơn!”.
Nhưng… nghĩ lại, trước đó lý do khiến bản thân cố gắng ôn tập để thi đỗ đại học là vì một tương lai tươi sáng hơn. Những đứa trẻ ở tỉnh lẻ như tôi, có lẽ đều mang cùng một tư tưởng “đại học sẽ giúp mình có được một công việc ổn định hơn”. Dần về sau, thỉnh thoảng tôi lại suy nghĩ về tư tưởng ấy khá nhiều, vì chứng kiến đứa bạn cũ – người mà quyết định từ bỏ việc học để đi làm lao động kiếm thu nhập. Cuộc sống của nó bây giờ rất ổn định, phải nói là tuyệt vời luôn ấy chứ! Tự chi trả phí sinh hoạt, lo được cho bản thân và cho cả gia đình, trong khi tôi lại cứ ôm đầu vào việc học này mà chẳng làm ra được đồng nào, mỗi tháng đều phải xin tiền gia đình. Chắc hẳn, có rất nhiều người như vậy, tôi hiểu cảm giác ấy, nó thật sự tồi tệ và làm ta muốn từ bỏ đi cái mà ta đã cố gắng mới có được – đại học. Thế là nhờ vào mối quan hệ bạn bè, tôi có được một việc làm thêm ở một tiệm trà sữa, thu nhập cũng tạm ổn, vậy là giải quyết được vấn đề tài chính cá nhân. Nhưng một lần nữa câu hỏi có nên tiếp tục học đại học hay không lại xuất hiện, trong khoảnh khắc tôi chợt nhận ra rằng mình đang phải lao động chân tay để kiếm thu nhập, nhưng mục tiêu hướng đến là lao động bằng trí óc kìa! Đại học là nơi đào tạo những cử nhân trẻ, có năng lực cho xã hội, là một nền tảng vững chắc cho các công việc sau này, phải cố gắng học tiếp thì may ra còn cơ hội khẳng định vị thế trong tương lai. Tôi quyết định theo đuổi nó đến cùng. Đó là tôi của hai năm trước. Nhìn lại, bản thân tôi đã tiếp thu được một khối kiến thức khá khổng lồ từ đó, những tình huống giảng viên đưa ra, những buổi học phải tự giác tìm tòi, nghiên cứu đã giúp tôi dần trở thành một người có tư duy nhạy bén, giải quyết vấn đề một cách khách quan hơn, hiệu quả hơn. Có thêm nhiều mối quan hệ hơn, có cả những kĩ năng mà mình chưa bao giờ nghĩ đến. Tôi dần định hướng được các kế hoạch phải thực hiện trong tương lai, Giờ đây, cậu bé ngày ấy sắp trở thành một cử nhân sáng giá của nước nhà rồi!
Tóm lại, đại học không phải là con đường duy nhất dẫn đến thành công, mà nó là con đường vững vàng nhất, an toàn nhất dẫn ta chạm đến những mục tiêu của tương lai. Hãy kiên nhẫn, mở rộng tầm nhìn trước khi quyết định một điều gì đó vì phép màu sẽ xuất hiện khi chúng ta từ chối bỏ cuộc!