Liệu ở cái tuổi mười chín đôi mươi thì điều gì làm cho cậu sợ nhất?
Là những lần bị trượt kiểm tra ở trường, những lần bị thầy cô kiểm điểm hay là chịu sự quản lý chặt chẽ của bố mẹ? Tôi cũng đã từng có những nỗi sợ như vậy trong khoảng thời gian tung tăng nhảy múa cho tuổi trẻ như vậy, đáng nhớ thật chứ!!!
Nhưng mà cậu ạ! Cuộc sống của chúng ta không mãi chỉ là những khoảng thời gian thanh xuân của những năm tháng mười chín đôi mươi, khi mà những lời nói yêu thương còn lúng túng, khi mà những lo toan bộn bề cuộc sống chưa đặt nặng lên vai và khi mà màu tóc bố mẹ còn chưa bạc màu…
Hãy cho tôi xin được viết lên mấy dòng này gửi tới các cậu, những nỗi sợ, những sự thật mà các bạn trẻ sau này sẽ lớn khôn, ai ai cũng sẽ phải đối mặt.
– Khi còn trẻ, cậu muốn được bộc lộ cá tính của mình, muốn được thể hiện bản thân, muốn được trau chuốt vẻ bề ngoài, muốn được đẹp, được sang như các bạn đồng trang lứa mà quên đi hoàn cảnh gia đình còn khó khăn. Khi mà bố mẹ còn lo từng đồng từng cắc cho cậu học hành. Thì cố lên, hãy mang kiến thức đã và đang học được mang để thể hiện mình cho mọi người thấy sự cố gắng của cậu, và hiển nhiên người mà tự hào nhất về cậu chính là bố mẹ cậu. Thế nên rằng tuổi trẻ là bốc đồng là bộc bạch nhưng không có nghĩa là không hiểu chuyện. Phạm trù này không mang lại nỗi sợ trực tiếp cho bản thân cậu ngay lập tức. Nhưng cậu à, nỗi sợ này nó tới từ từ khi mà những ngày tháng cậu chỉ sống cho vẻ bề ngoài nó qua đi dần dần.
– Cảm giác buồn nhất là khi crush có người yêu? Khi mà người mình thích, người mình muốn đặt trái tim và tình yêu vào họ thì họ lại xem mình như là vật cản. Cậu có sợ cảm giác đó không? Tôi thì có, kể cả thời điểm hiện tại và điều đặc biệt này thì ai ai cũng vậy. Nhưng mà cậu có biết rằng là có nhiều người mà họ cảm thấy những nỗi sợ đó không đáng để sợ không? Điều thần kỳ là tôi đang học cách từ bỏ nỗi sợ đấy bằng cách tìm lại những cảm xúc mang lại từ những đam mê, nghe postcard từ những anh chị đi trước. Cậu ạ, đôi khi tình yêu không làm bản thân mình trở nên yêu đời, có tình yêu thì cũng vui đấy nhưng trước tiên hãy yêu bản thân mình, sống cho mình trở nên tốt đẹp trong mắt gia đình và xã hội này đã, rồi sẽ tới một khoảng thời gian nào đấy vũ trụ sẽ gửi tới cho cậu một người mà yêu thương cậu như cách cậu đang yêu bản thân mình vậy. Thế nên đôi khi sợ nhưng đừng buồn quá, hãy đối xử tốt với bản thân mình, yêu thương mình, thức dậy sớm và nấu cho bản thân những món ngon, đi đâu đó xa cũng được, gần cũng được và hãy luôn cười, luôn vui. Cậu không mãi cô đơn đâu, sẽ có một người xứng đáng với cậu mà!
– Ở đây có ai sợ áp lực không? Có mà đúng không? Không biết nên nói là may mắn hay là chưa may mắn nữa, bởi vì tôi đi làm từ rất sớm, hồi đó mình 17 tuổi, cái tuổi mà như các bạn đồng trang lứa là đang được tung tăng bay nhảy thì bản thân mình lại có những bước đầu tiên được tiếp xúc với cảm giác áp lực công việc, kèm theo đó là những áp lực học hành và định kiến từ gia đình. Nhưng mà hồi đó những áp lực đó chưa có gì đặc biệt, chưa có gì là nặng nề đâu cậu ạ. Tôi đã từng được sống ở một đất nước mà công việc mà luôn luôn được ưu tiên, con người ở đó họ cũng sống vì công việc và chết cũng vì làm việc, bởi vì vậy những áp lực ở đó nó rất lớn kèm theo những áp lực từ gia đình và xã hội, những điều luôn ép buộc bản thân phải giàu có, phải trưởng thành. Hiện tại những vấn đề đó vẫn tiếp diễn cậu ạ. Rồi có ai biết cách để đối mặt với nỗi sợ lớn này không? Cách duy nhất và tốt nhất mà bản thân tôi tự sáng tạo được chính là đương đầu với nó mà không sợ hãi, gồng mình lên, cháy hết mình cho cuộc sống, không chần chừ, không từ chối và bỏ qua những cơ hội lớn của bản thân, khi suy nghĩ nhiều thì hãy học cách viết ra những gì mình nghĩ và đừng, xin nhấn mạnh là ĐỪNG bao giờ mang những gánh nặng đó để làm tổn thương những người yêu thương qua những lời nói khi bản thân mệt mỏi, hãy bình tĩnh, hít thở sâu, ngồi xuống và suy nghĩ rồi viết ra những dòng khiến mình trở nên tốt hơn. Bên cạnh đó hãy tìm tới những người bạn thân thiết, gọi điện về cho bố mẹ để nói ra những lời yêu thương, kể cho họ nghe về ngày hôm đó của cậu và cậu cũng có thể khóc, hãy khóc khi bản thân mệt mỏi, những muộn phiền sẽ theo dòng nước mắt đó từ từ trôi đi, đừng xấu hổ khi khóc, nó cũng chỉ là một trạng thái của cơ thể xinh đẹp của cậu thôi mà! Nhớ nhé! Áp lực cũng chỉ là những gì đó cơ bản trong cuộc sống thôi, vẫn yêu bản thân mình nha, tuy sợ nhưng hãy học cách đối diện nó 1 cách từ từ nha cậu.
Còn nhiều và rất nhiều những nỗi sợ nữa cậu ạ, nhưng đừng lo lắng quá, hãy học cách đối mặt với nó. Bởi mình còn trẻ mà, còn trẻ là còn yêu thương, còn cố gắng, còn sống đẹp, còn những hoài bão lớn. Đừng vì sợ 1 cái gì đó mà khiến bản thân phải chùn bước.
Thân gửi những con người đầy ước mơ và bản thân tôi của hiện tại.