Trong không gian tĩnh lặng của đại điện, ánh sáng từ thanh kiếm tổ sư tỏa ra ngày càng mạnh mẽ. Hành Tâm đứng trước bệ đá, cảm nhận luồng linh khí uy nghiêm như một cơn sóng lớn đang cuộn trào trong không gian. Cảm giác hồi hộp và kỳ vọng len lỏi trong lòng hắn, nhưng cùng với đó là một sự cảnh giác cao độ. Thanh kiếm này không phải là vật dễ dàng nắm giữ, và hắn biết mình đang đứng trước một thử thách thực sự.
“Ta đã sẵn sàng,” Hành Tâm thầm nghĩ, đôi mắt kiên định. Hắn giơ tay lên một lần nữa, chậm rãi tiến gần đến chuôi kiếm. Ngay khi ngón tay của hắn chạm vào thanh kiếm, một luồng sức mạnh vô hình bùng phát, quấn lấy hắn và kéo hắn vào một không gian khác.
Xung quanh hắn giờ đây là một thế giới khác hẳn. Không còn đại điện đổ nát, không còn những tàn tích của Hắc Nguyên Phái. Thay vào đó, hắn đang đứng giữa một cánh đồng hoang vu, nơi không có dấu hiệu của sự sống. Bầu trời trên cao đỏ rực, những đám mây đen cuồn cuộn như đang trút xuống một cơn thịnh nộ chưa từng thấy. Đối diện với Hành Tâm là một bóng người cao lớn, mặc trang phục cổ xưa, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén.
“Ngươi là ai?” Hành Tâm cất tiếng hỏi, nhưng giọng nói của hắn như bị nuốt chửng bởi không gian rộng lớn xung quanh.
Bóng người trước mặt không trả lời, nhưng ánh mắt của hắn như muốn xuyên thấu Hành Tâm. Không một lời báo trước, bóng người ấy vung thanh kiếm trong tay, tạo nên một luồng sáng chói lòa lao thẳng về phía Hành Tâm.
Hành Tâm nhanh chóng nhảy lui, né tránh đòn tấn công mạnh mẽ ấy. Nhưng không khí xung quanh như bị xé toạc, và sức mạnh của luồng sáng ấy khiến hắn cảm nhận được sự nguy hiểm đang đe dọa từng giây từng phút. Hắn không hề nao núng, nắm chặt thanh kiếm của mình, đối mặt với bóng người kia.
“Ta không thể thua,” Hành Tâm nghiến răng, triệu tập toàn bộ linh lực còn lại trong cơ thể. Hắn biết rõ rằng đây không chỉ là một trận chiến, mà là cuộc thử thách định đoạt số phận của hắn và của Hắc Nguyên Phái.
Bóng người kia không cho hắn thời gian nghỉ ngơi, tiếp tục lao tới với những đòn đánh mạnh mẽ và dứt khoát. Mỗi cú vung kiếm đều mang theo sức mạnh không thể tưởng tượng, khiến mặt đất rung chuyển. Hành Tâm cố gắng hết sức né tránh và phản công, nhưng hắn cảm nhận rõ ràng rằng đối thủ này vượt xa hắn về mọi mặt. Mỗi lần hắn chạm kiếm, cảm giác như cả cơ thể bị chấn động bởi sức mạnh khủng khiếp từ đối phương.
Trong lúc Hành Tâm gần như kiệt sức, một hình ảnh lướt qua trong tâm trí hắn: ký ức về tổ sư khai sáng Hắc Nguyên Phái, người đã cầm thanh kiếm này và xây dựng nên môn phái từ những ngày đầu gian khó. Những lời dạy bảo, những cuộc chiến đấu không ngừng nghỉ để bảo vệ lý tưởng và môn phái, tất cả như một nguồn động lực vô hình thổi bùng lên trong lòng Hành Tâm.
“Ta không thể ngã xuống… không thể từ bỏ,” Hành Tâm hét lên, dồn toàn bộ sức mạnh còn lại vào một đòn đánh cuối cùng, nhằm thẳng vào đối thủ.
Khi thanh kiếm của hai người chạm vào nhau, một luồng sáng rực rỡ bùng phát, bao trùm cả không gian. Hành Tâm cảm thấy mình như bị cuốn vào một cơn lốc xoáy của năng lượng, nhưng thay vì bị cuốn đi, hắn lại cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ truyền vào cơ thể. Hắn không còn cảm thấy đau đớn, không còn cảm thấy kiệt sức. Mọi thứ dường như trở nên rõ ràng hơn, sắc bén hơn.
Khi ánh sáng dần mờ đi, Hành Tâm nhận ra mình đã trở lại đại điện của Hắc Nguyên Phái. Thanh kiếm tổ sư trong tay hắn không còn lạnh lẽo như trước, mà tỏa ra một luồng hào quang ấm áp, như đang chào đón chủ nhân mới. Hắn biết rằng mình đã vượt qua thử thách, và thanh kiếm này đã chấp nhận hắn.
Mồ hôi rịn ra trên trán, Hành Tâm thở hổn hển nhưng ánh mắt lại đầy mãn nguyện. Hắn đã thức tỉnh thanh kiếm tổ sư, và giờ đây, với sức mạnh mới trong tay, hắn có thể bắt đầu hành trình phục hưng Hắc Nguyên Phái.
“Cảm ơn tổ sư,” Hành Tâm thì thầm, giọng nói vang lên trong không gian tĩnh lặng. “Với thanh kiếm này, ta sẽ đưa Hắc Nguyên Phái trở lại thời kỳ huy hoàng.”
Từ khoảnh khắc ấy, hành trình đầy gian nan của Hành Tâm, người kế thừa cuối cùng của Hắc Nguyên Phái, đã chính thức bắt đầu. Và cùng với đó, huyền thoại mới về Tổ Sư Môn cũng sẽ được viết lên, với những trang sử vàng chói lọi.
[Huyền Thoại Tổ Sư Môn]