Sau khi lão nhân chấp nhận Lâm Thanh bước vào Thiên Lạc Tự, ông dẫn cậu qua một con đường lát đá dài, dẫn đến sâu bên trong ngôi đền. Không khí nơi đây yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có tiếng bước chân của hai người vang lên trong không gian mờ ảo dưới ánh trăng.
Thiên Lạc Tự không phải là một ngôi đền lớn, nhưng mỗi chi tiết trong kiến trúc đều toát lên vẻ cổ kính và trang nghiêm. Những bức tường đá đã sờn màu thời gian, được chạm khắc với những hình ảnh của các vị tiên nhân và thần thú. Lâm Thanh cảm nhận được một luồng khí linh thiêng từ nơi đây, như thể mỗi phiến đá, mỗi cành cây đều chứa đựng sự sống và năng lượng mạnh mẽ.
Lão nhân không nói gì thêm, chỉ im lặng dẫn Lâm Thanh đến một gian phòng nhỏ nằm ở phía sau ngôi đền. Bên trong căn phòng không có gì ngoài một tấm nệm tre và một chiếc bàn thấp với một ngọn nến đang cháy. Trên bàn có một cuốn sách cũ với bìa da đã ngả màu thời gian.
“Đây là nơi ngươi sẽ nghỉ lại đêm nay,” lão nhân nói, giọng nói vang vọng trong không gian yên tĩnh. “Cuốn sách này là một trong những cuốn sách căn bản về tu tiên. Trước khi ngươi có thể chính thức bắt đầu tu luyện, ngươi phải hiểu rõ về con đường mà ngươi sắp đi.”
Lâm Thanh kính cẩn gật đầu, tiến lại gần chiếc bàn. Cậu cẩn thận mở cuốn sách ra, những trang giấy cũ kĩ nhưng vẫn còn rõ nét. Từng dòng chữ như những dòng nước nhỏ, chảy vào tâm trí cậu, dạy cậu về các khái niệm căn bản của tu tiên: linh khí, kinh mạch, đan điền, và quan trọng nhất là Thiên Đạo.
“Thiên Đạo không phải là con đường mà ai cũng có thể đi,” lão nhân tiếp tục, giọng nói trầm ấm nhưng đầy nghiêm khắc. “Nó đòi hỏi ngươi không chỉ có sự kiên trì và ý chí mạnh mẽ, mà còn phải có lòng nhân ái và sự thanh tịnh trong tâm hồn. Nếu ngươi mang theo lòng thù hận và dục vọng, ngươi sẽ chỉ làm hại chính mình và những người xung quanh.”
Lâm Thanh lắng nghe từng lời của lão nhân, cảm nhận được sự sâu sắc trong những điều ông nói. Cậu hiểu rằng con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng, nhưng cậu đã quyết tâm không lùi bước. Dù cậu có phải đối mặt với những thử thách khắc nghiệt nhất, cậu cũng sẽ vượt qua tất cả để đạt được mục tiêu của mình.
“Ta sẽ để ngươi ở lại đây đêm nay,” lão nhân nói, quay người rời khỏi căn phòng. “Sáng mai, ta sẽ cho ngươi biết thử thách đầu tiên mà ngươi phải vượt qua.”
Lâm Thanh đứng lặng một lúc, nhìn theo bóng lưng của lão nhân cho đến khi ông biến mất sau cánh cửa. Căn phòng trở lại yên tĩnh, chỉ còn lại cậu và cuốn sách cũ trên bàn. Lâm Thanh biết rằng đêm nay sẽ là một đêm dài, nhưng cậu cũng hiểu rằng đây là cơ hội để cậu bắt đầu hành trình của mình.
Cậu ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn, tiếp tục đọc cuốn sách. Mỗi trang sách là một bước tiến trong con đường tu tiên, mỗi dòng chữ là một bài học quý giá mà cậu phải khắc sâu vào tâm trí. Lâm Thanh đọc đi đọc lại, từng khái niệm về linh khí và kinh mạch dần dần trở nên rõ ràng hơn trong tâm trí cậu.
Thời gian trôi qua, ngọn nến trên bàn dần cạn dầu, ánh sáng yếu dần rồi tắt hẳn. Lâm Thanh vẫn ngồi đó, đôi mắt sáng rực dưới ánh trăng, không hề cảm thấy mệt mỏi. Cậu cảm nhận được một luồng khí nhẹ nhàng bắt đầu lưu chuyển trong cơ thể, như thể linh khí từ cuốn sách đã bắt đầu tương tác với cậu.
Khi bình minh vừa ló dạng, cánh cửa phòng khẽ kêu và lão nhân xuất hiện trở lại, ánh mắt ông sáng rực như biết rõ những gì đã diễn ra trong đêm qua.
“Ngươi đã sẵn sàng cho thử thách đầu tiên chưa?” lão nhân hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực.
Lâm Thanh đứng dậy, gương mặt đầy quyết tâm. “Vãn bối đã sẵn sàng,” cậu đáp, giọng nói chắc nịch.
Lão nhân gật đầu, không nói thêm gì, quay lưng bước đi. Lâm Thanh theo sau ông, bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. Cậu biết rằng thử thách đầu tiên sẽ là bước ngoặt quan trọng trong hành trình tu tiên của mình.
Hai người đi qua một hành lang dài, dẫn đến một khu vực nằm sâu trong núi. Trước mắt Lâm Thanh hiện ra một khoảng sân rộng lớn, ở giữa là một hồ nước trong vắt, tĩnh lặng như gương. Lão nhân dừng lại, quay sang nhìn cậu.
“Thử thách đầu tiên của ngươi rất đơn giản,” lão nhân nói, tay chỉ về phía hồ nước. “Ngươi phải ngồi thiền trên mặt hồ này trong suốt ba ngày ba đêm. Nếu ngươi có thể giữ cho tâm trí thanh tịnh và không để bị rơi xuống nước, ngươi sẽ vượt qua thử thách.”
Lâm Thanh nhìn hồ nước trước mặt, trong lòng không khỏi lo lắng. Ngồi thiền trên mặt nước suốt ba ngày ba đêm mà không được xê dịch hay lạc khỏi trạng thái tĩnh tâm là một điều không dễ dàng, nhất là đối với người mới bắt đầu như cậu.
Tuy nhiên, Lâm Thanh không hề tỏ ra sợ hãi. Cậu biết rằng đây chỉ là bước đầu tiên trong chuỗi những thử thách còn khó khăn hơn, và nếu cậu không thể vượt qua thử thách này, cậu sẽ không bao giờ đạt được mục tiêu của mình.
“Ta đã sẵn sàng,” Lâm Thanh khẳng định, bước tới bên bờ hồ.
Cậu chậm rãi bước xuống nước, ngồi xếp bằng trên mặt hồ, hai tay đặt lên đầu gối, nhắm mắt lại và bắt đầu điều hòa hơi thở. Lâm Thanh cố gắng giữ tâm trí bình tĩnh, không để bất kỳ suy nghĩ nào xâm nhập. Cậu cảm nhận được làn nước mát lạnh dưới chân, nhưng tâm trí cậu vẫn duy trì sự tập trung.
Lão nhân đứng quan sát từ xa, đôi mắt trầm ngâm như đang đánh giá. Ba ngày ba đêm là một khoảng thời gian dài, và chỉ cần một chút xao nhãng, Lâm Thanh có thể rơi xuống nước bất cứ lúc nào. Nhưng cậu biết rằng đây là lúc cậu phải chứng minh khả năng của mình.
Thử thách đầu tiên của Lâm Thanh đã bắt đầu, và hành trình tu tiên của cậu chính thức bước vào giai đoạn khốc liệt nhất. Cậu sẽ phải đối mặt với bản thân mình, vượt qua mọi giới hạn để trở thành một tu sĩ thực thụ – người sẽ thay đổi số phận của chính mình và những người xung quanh.