Ánh mặt trời buổi sáng chiếu rọi qua kẽ lá, len lỏi xuống con đường mòn hẹp dẫn vào ngôi làng Thạch Sơn, một nơi xa xôi nằm sâu trong dãy núi hùng vĩ. Khí trời mát mẻ cùng tiếng chim hót líu lo tạo nên bức tranh yên bình, nhưng ẩn sâu trong lòng người dân nơi đây là sự lo lắng và sợ hãi. Gia tộc Lý, gia tộc quyền thế nhất trong vùng, đang ngày càng trở nên bạo ngược, áp bức người dân để củng cố quyền lực.
Lâm Thanh, một thiếu niên mười sáu tuổi với thân hình gầy gò, bước đi trên con đường làng nhỏ hẹp với tâm trạng nặng nề. Trên lưng cậu là một gùi củi nặng, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Tuy nhiên, không phải vì gùi củi mà lòng cậu nặng nề, mà là vì nỗi lo lắng cho người thân duy nhất còn lại của mình – mẹ cậu, người đang nằm trên giường bệnh không một ai cứu chữa.
Từ khi cha cậu mất trong một tai nạn lao động tại mỏ đá của gia tộc Lý, cuộc sống của hai mẹ con Lâm Thanh trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Gia tộc Lý không những không bồi thường mà còn ngang nhiên chiếm lấy mảnh đất của gia đình cậu, đẩy họ vào cảnh bần hàn. Mẹ cậu, vì làm lụng vất vả, không chịu nổi áp lực đã ngã bệnh. Lâm Thanh cố gắng hết sức để kiếm từng đồng bạc chữa trị cho mẹ, nhưng bệnh tình của bà ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Vừa bước vào đến cửa nhà, Lâm Thanh đã nghe thấy tiếng ho khan của mẹ vọng ra từ trong căn phòng nhỏ. Cậu vội vàng bỏ gùi củi xuống, chạy nhanh vào phòng. “Mẹ, con đã về rồi đây,” cậu nhẹ nhàng nói, trong lòng đầy lo lắng.
Mẹ cậu, một phụ nữ trung niên với khuôn mặt hốc hác, yếu ớt quay đầu nhìn cậu. “Thanh à, con không cần lo cho mẹ nữa. Mẹ biết tình trạng của mình, con phải sống tốt và mạnh mẽ lên, đừng để thù hận làm mờ mắt con,” bà nói với giọng khàn khàn, từng lời từng chữ như dao cứa vào tim Lâm Thanh.
“Mẹ, con sẽ không bỏ cuộc đâu. Con sẽ tìm cách kiếm đủ tiền để chữa bệnh cho mẹ. Chỉ cần mẹ cố gắng thêm một thời gian nữa thôi,” Lâm Thanh cố gắng an ủi mẹ, nhưng đôi mắt đỏ hoe không giấu được nỗi đau buồn và bất lực.
“Mẹ chỉ mong con sống bình an, đừng dấn thân vào con đường nguy hiểm. Gia tộc Lý rất mạnh, chúng ta không thể đối đầu với họ,” mẹ cậu nói, bàn tay yếu ớt khẽ nắm lấy tay con trai.
Lâm Thanh cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay gầy guộc của mẹ, nhưng cậu biết rằng thời gian không còn nhiều. Cậu đã chứng kiến quá nhiều cảnh người dân trong làng bị gia tộc Lý áp bức, bị đánh đập, thậm chí bị giết chỉ vì dám chống lại quyền lực của họ. Sự tức giận và thù hận trong lòng cậu ngày càng lớn dần, nhưng cậu cũng hiểu lời mẹ nói. Gia tộc Lý không chỉ giàu có mà còn có quyền lực đáng sợ, một mình cậu thì có thể làm gì được?
Nhưng Lâm Thanh không cam tâm. Cậu không thể để mẹ cậu chết trong sự bất lực, cậu cũng không thể chấp nhận cuộc sống đầy oan ức này. Cậu đã nghe kể về những vị tu tiên, những người có thể dùng pháp lực để thay đổi số phận, trở nên mạnh mẽ hơn người thường. Nếu cậu có thể tu tiên, nếu cậu có thể trở thành một kẻ mạnh, cậu sẽ không để gia tộc Lý tiếp tục ngang ngược như vậy.
Ý nghĩ này dần dần bén rễ trong tâm trí cậu. Sau nhiều đêm suy nghĩ, cuối cùng Lâm Thanh đã quyết định. Cậu sẽ rời khỏi ngôi làng nhỏ bé này, bước vào con đường tu tiên để tìm kiếm sức mạnh. Cậu sẽ tìm một tông môn để bái sư học đạo, dù con đường phía trước đầy rẫy nguy hiểm, dù cậu phải đối mặt với những thử thách khốc liệt nhất. Chỉ cần có một tia hy vọng, cậu sẽ nắm lấy nó, không để bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì ngăn cản.
Đêm đó, sau khi chăm sóc mẹ cẩn thận, Lâm Thanh lặng lẽ chuẩn bị hành lý. Cậu chỉ mang theo những thứ cần thiết nhất: một ít lương khô, bộ quần áo đơn giản và một chiếc dao nhỏ để phòng thân. Trước khi đi, cậu ngồi bên giường mẹ, nhìn bà ngủ say với vẻ mặt yên bình. Lâm Thanh biết rằng có thể đây sẽ là lần cuối cùng cậu nhìn thấy mẹ, nhưng cậu không có sự lựa chọn nào khác.
“Con xin lỗi, mẹ. Nhưng con không thể để mẹ sống trong cảnh này thêm nữa. Con sẽ trở về, mạnh mẽ hơn, và con sẽ bảo vệ mẹ, bảo vệ tất cả những người thân yêu,” Lâm Thanh thầm hứa với lòng mình.
Với quyết tâm sắt đá, Lâm Thanh bước ra khỏi nhà, hòa mình vào bóng đêm. Cậu không biết con đường phía trước sẽ dẫn cậu đến đâu, nhưng cậu biết rằng đây là bước đầu tiên trên hành trình của mình. Hành trình để trở thành một kẻ mạnh, để thay đổi số phận, và để đòi lại công lý cho mẹ cậu.
Ngôi làng Thạch Sơn chìm trong yên lặng, nhưng trong lòng Lâm Thanh, một ngọn lửa khao khát và quyết tâm đã bùng cháy. Từ khoảnh khắc này, cậu không còn là một thiếu niên bình thường, mà đã bắt đầu bước trên con đường của một tu sĩ – con đường tu tiên đầy chông gai nhưng cũng đầy hy vọng.