**Chương 14: Thách Thức Mới Từ Bóng Tối [Huyền Thoại Tổ Sư Môn]**
—
Thời gian trôi qua, dưới sự lãnh đạo của Hành Tâm và Ngọc Lam, Hắc Nguyên Phái dần khôi phục lại vị thế của mình trong giới tu tiên. Những đệ tử mới được tuyển chọn đều thể hiện tiềm năng vượt trội và lòng trung thành tuyệt đối với môn phái. Mỗi ngày trôi qua, họ đều nỗ lực luyện tập, học hỏi và củng cố sức mạnh của bản thân, cùng với đó là sự đoàn kết chặt chẽ, tạo nên một Hắc Nguyên Phái vững mạnh hơn bao giờ hết.
Tuy nhiên, ngay cả khi sự phát triển của Hắc Nguyên Phái đang đi lên, Hành Tâm vẫn không quên rằng những kẻ thù xưa cũ vẫn đang ẩn náu trong bóng tối. Những kẻ đã gây ra sự sụp đổ của Hắc Nguyên Phái năm xưa, giờ đây có thể đang âm thầm theo dõi và chờ đợi cơ hội để tấn công lần nữa.
Một buổi sáng nọ, khi Hành Tâm đang cùng các đệ tử thực hành kiếm pháp trong sân chính của môn phái, Ngọc Lam vội vàng bước vào với một vẻ mặt nghiêm trọng.
“Hành Tâm, chúng ta có một vấn đề cần giải quyết ngay,” nàng nói, giọng nàng căng thẳng nhưng rõ ràng.
Hành Tâm ngừng lại, ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc. “Chuyện gì đã xảy ra, Ngọc Lam?”
Ngọc Lam đưa ra một tấm bản đồ cũ, trên đó có đánh dấu một địa điểm không xa lắm từ Hắc Nguyên Phái. “Tối qua, trong lúc ta đang thực hiện một phép kiểm tra linh khí trong vùng, ta đã phát hiện ra một luồng linh khí tà ác từ nơi này. Nó mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì ta từng thấy trước đây. Có khả năng rằng kẻ thù cũ của chúng ta đang tập hợp lực lượng tại đó.”
Hành Tâm nhìn chăm chú vào bản đồ, lòng hắn chùng xuống. Hắn biết rõ rằng dù Hắc Nguyên Phái đang dần hồi sinh, nhưng những mối đe dọa từ kẻ thù vẫn còn đó, luôn rình rập chờ thời cơ.
“Ta đã đoán rằng chúng sẽ không dễ dàng bỏ qua sau những gì chúng ta đã làm,” Hành Tâm nói, giọng hắn trầm nhưng đầy quyết tâm. “Chúng ta không thể để cho chúng có cơ hội tấn công trước.”
Ngọc Lam gật đầu đồng ý. “Ta nghĩ chúng ta nên hành động ngay lập tức. Nếu chúng ta để quá muộn, có thể không kịp trở tay.”
Hành Tâm suy nghĩ trong giây lát, rồi hắn ra quyết định. “Chúng ta sẽ tiến tới địa điểm này ngay hôm nay. Ngọc Lam, hãy chọn những đệ tử xuất sắc nhất để đi cùng chúng ta. Đây có thể là một trận chiến khó khăn, nhưng ta tin rằng chúng ta sẽ vượt qua.”
Ngọc Lam nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ của mình. Trong vòng vài giờ, một nhóm nhỏ gồm Hành Tâm, Ngọc Lam và những đệ tử mạnh nhất của Hắc Nguyên Phái đã sẵn sàng xuất phát. Họ biết rằng trận chiến này có thể là một bước ngoặt quan trọng trong hành trình phục hưng môn phái, nhưng cũng là một thử thách khốc liệt mà họ phải đối mặt.
Đoàn người rời khỏi Hắc Nguyên Phái, tiến về phía ngọn núi mà Ngọc Lam đã phát hiện. Không khí dần trở nên ngột ngạt khi họ tiến gần đến địa điểm được đánh dấu trên bản đồ. Những đám mây đen tụ lại trên bầu trời, che khuất ánh sáng mặt trời, tạo nên một bầu không khí đầy căng thẳng và u ám.
Khi họ đến gần ngọn núi, Hành Tâm cảm nhận rõ rệt sự hiện diện của một luồng linh khí tà ác, như một cơn bão đen tối đang chực chờ bùng nổ. Địa hình xung quanh trở nên gồ ghề và hiểm trở, với những tảng đá lớn và những khe sâu cắt ngang con đường. Cảm giác như ngọn núi này đã bị nguyền rủa, với không khí lạnh lẽo bao trùm, không một âm thanh nào khác ngoài tiếng gió rít qua những khe hẹp.
“Chúng ta đã đến đúng chỗ,” Hành Tâm nói, ánh mắt hắn quét qua toàn cảnh. “Mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng. Có thể chúng ta sẽ phải đối mặt với một trận chiến lớn.”
Ngọc Lam bước lên bên cạnh Hành Tâm, đôi mắt nàng ánh lên sự kiên định. “Hành Tâm, ngươi cảm nhận được điều gì không? Luồng linh khí này rất quen thuộc… như thể ta đã gặp nó ở đâu đó trước đây.”
Hành Tâm im lặng trong giây lát, tập trung cảm nhận. Rồi hắn gật đầu, gương mặt trở nên nghiêm trọng hơn. “Đúng vậy, Ngọc Lam. Đây là luồng linh khí của những kẻ đã tấn công Hắc Nguyên Phái năm xưa. Chúng đã trở lại, và lần này chúng sẽ không dừng lại cho đến khi chúng đạt được mục tiêu của mình.”
Những đệ tử đi cùng họ nghe thấy vậy, lập tức trở nên cảnh giác hơn. Họ biết rằng đây sẽ không phải là một trận chiến bình thường. Kẻ thù mà họ sắp đối mặt không chỉ mạnh mẽ, mà còn đầy xảo quyệt và tàn ác.
Hành Tâm ra hiệu cho mọi người tiến lên. Họ cẩn trọng tiến vào sâu hơn trong ngọn núi, nơi linh khí tà ác ngày càng mạnh mẽ hơn. Khi họ đến một khe núi hẹp, đột nhiên một âm thanh rền rĩ vang lên từ phía trước, rồi mặt đất rung chuyển dữ dội.
Từ những tảng đá lớn phía trên, một đoàn binh lính mặc giáp đen xuất hiện, lao xuống tấn công họ. Những tên binh lính này mang theo một luồng khí tà ác, đôi mắt họ đỏ rực, giống như đã bị chiếm hữu bởi một sức mạnh ma quỷ. Chúng không nói một lời, chỉ có sự hận thù và khát máu thể hiện rõ trong mỗi đòn tấn công.
—
“Chuẩn bị chiến đấu!” Hành Tâm ra lệnh, và ngay lập tức, các đệ tử của Hắc Nguyên Phái đồng loạt rút kiếm, chuẩn bị đối mặt với đoàn binh lính tà ác. Không khí trở nên căng thẳng tột độ khi những tiếng kim loại va chạm vang lên, báo hiệu cho cuộc chiến khốc liệt sắp diễn ra.
Ngọc Lam nhanh chóng triển khai một kết giới bảo vệ, tạo ra một vòng tròn sáng rực bao quanh đoàn người của Hắc Nguyên Phái. Kết giới này không chỉ ngăn cản những đòn tấn công trực diện mà còn làm suy yếu linh khí tà ác đang bao trùm khắp nơi. Tuy nhiên, những binh lính kia dường như không hề nao núng, họ tiếp tục lao vào tấn công với sức mạnh khủng khiếp.
Hành Tâm dẫn đầu, lao vào giữa trận chiến với thanh kiếm tổ sư trong tay. Mỗi cú vung kiếm của hắn đều mang theo sức mạnh vượt trội, quét sạch hàng loạt binh lính trước mặt. Tuy nhiên, hắn nhanh chóng nhận ra rằng đây không phải là những kẻ thù tầm thường. Chúng dường như không biết sợ hãi, không hề cảm nhận được nỗi đau, và mỗi khi một tên ngã xuống, lại có hai tên khác tràn lên thế chỗ.
“Chúng ta phải tìm cách phá vỡ sự liên kết giữa chúng và nguồn linh khí tà ác,” Ngọc Lam hét lên, vừa chiến đấu vừa lùi lại gần Hành Tâm. “Nếu không, chúng sẽ tiếp tục trỗi dậy mãi mãi!”
Hành Tâm gật đầu đồng ý. Hắn biết rằng đây là một trận chiến không thể thắng chỉ bằng sức mạnh cơ bắp. Phải có một cách nào đó để cắt đứt nguồn năng lượng tà ác đang điều khiển những binh lính này.
Giữa trận chiến, Hành Tâm bất ngờ nhận ra một điều kỳ lạ. Một trong những binh lính, thay vì lao vào tấn công, lại đứng lặng yên một chỗ, đôi mắt nó đỏ rực nhưng không hề có dấu hiệu của sự sống. Hành Tâm quyết định tiếp cận nó, cố gắng tìm hiểu nguyên nhân. Ngay khi hắn chạm vào, một luồng năng lượng mạnh mẽ truyền qua cơ thể hắn, khiến hắn phải lùi lại một bước.
“Hành Tâm, coi chừng!” Ngọc Lam hét lên, nhưng đã quá muộn.
Một tiếng gầm vang lên từ phía xa, và từ trong bóng tối, một bóng người cao lớn xuất hiện, toàn thân bao phủ bởi một bộ áo giáp đen. Người này mang theo một thanh kiếm khổng lồ, mỗi bước đi của hắn đều khiến mặt đất rung chuyển. Đôi mắt của hắn cũng đỏ rực, giống như những binh lính khác, nhưng có một sự uy nghi và đáng sợ hơn nhiều.
“Ta đã chờ đợi ngày này từ rất lâu, Hành Tâm,” giọng nói của hắn vang lên, trầm thấp và đầy hận thù. “Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể phục hưng Hắc Nguyên Phái mà không gặp bất kỳ sự chống đối nào sao? Ngươi sẽ phải trả giá cho sự ngạo mạn của mình.”
Hành Tâm nhìn chằm chằm vào kẻ thù mới xuất hiện, lòng hắn cảm nhận được một sự đe dọa lớn lao. “Ngươi là ai?” hắn hỏi, giọng đầy cảnh giác.
Kẻ kia cười khẩy, đôi mắt hắn lóe lên sự tàn ác. “Ta là Tà Vương, kẻ đã hủy diệt Hắc Nguyên Phái năm xưa. Và giờ đây, ta sẽ hoàn thành công việc mà ta đã bắt đầu. Ta sẽ tiêu diệt ngươi, Hành Tâm, và chôn vùi tất cả những gì ngươi đã cố gắng xây dựng.”
Nghe đến tên Tà Vương, các đệ tử của Hắc Nguyên Phái đều tỏ ra hoảng sợ. Đây là kẻ thù truyền kiếp của môn phái, kẻ đã gây ra biết bao đau khổ và mất mát trong quá khứ. Hắn không chỉ mạnh mẽ về thể chất, mà còn sở hữu những tà thuật cực kỳ nguy hiểm.
Hành Tâm siết chặt thanh kiếm tổ sư, cảm nhận rõ rệt áp lực đang đè nặng lên vai mình. Hắn biết rằng đây sẽ là trận chiến quyết định, không chỉ cho số phận của Hắc Nguyên Phái, mà còn cho tất cả những gì mà hắn và Ngọc Lam đã cố gắng xây dựng.
“Ngươi sẽ không thể thắng được ta, Tà Vương,” Hành Tâm nói, giọng hắn đầy sự quyết tâm. “Ta đã vượt qua những thử thách khắc nghiệt nhất, và ta sẽ không để ngươi phá hủy những gì mà các vị tổ sư đã hy sinh để bảo vệ.”
Tà Vương cười lớn, tiếng cười của hắn vang vọng khắp ngọn núi. “Ngươi quá tự tin, Hành Tâm. Sự ngạo mạn đó sẽ là điểm yếu của ngươi.”
Với một cú vung kiếm mạnh mẽ, Tà Vương lao vào tấn công Hành Tâm. Cuộc đối đầu giữa hai người bắt đầu, một trận chiến khốc liệt mà từng đòn tấn công đều mang theo sức mạnh hủy diệt. Hành Tâm nhanh chóng nhận ra rằng Tà Vương không chỉ mạnh mẽ về sức mạnh thể chất, mà còn sở hữu những tà thuật quỷ dị, khiến mỗi đòn đánh của hắn đều mang theo một luồng linh khí tà ác đầy nguy hiểm.
Ngọc Lam không thể đứng ngoài, nàng nhanh chóng tiến lên, sử dụng phép thuật của mình để hỗ trợ Hành Tâm. Tuy nhiên, ngay khi nàng bắt đầu thi triển pháp thuật, Tà Vương bất ngờ quay lại, ném một luồng khí đen về phía nàng. Ngọc Lam cố gắng né tránh, nhưng sức mạnh của luồng khí đó quá lớn, khiến nàng bị đánh bật về phía sau, ngã xuống đất.
“Ngọc Lam!” Hành Tâm hét lên, nhưng hắn không thể dừng lại để kiểm tra tình trạng của nàng, vì Tà Vương đã lao tới với một đòn tấn công khác, mạnh mẽ hơn và nguy hiểm hơn.
Cuộc chiến kéo dài, từng đòn đánh của Tà Vương đều mang theo sự tàn bạo và hận thù, nhưng Hành Tâm không hề lùi bước. Hắn biết rằng mình không thể để Tà Vương giành chiến thắng, không thể để hắn phá hủy những gì mà hắn đã cố gắng bảo vệ. Với từng cú vung kiếm, Hành Tâm dồn toàn bộ sức mạnh và ý chí của mình vào trận chiến, quyết tâm đánh bại kẻ thù.
Tuy nhiên, Tà Vương cũng không phải là kẻ dễ bị đánh bại. Hắn không ngừng tạo ra những đòn tấn công mới, sử dụng tà thuật để làm suy yếu Hành Tâm. Ánh mắt của hắn đầy sự hận thù và quyết tâm hủy diệt.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi giữa những đòn tấn công, Hành Tâm nhận ra rằng mình không thể chiến thắng chỉ bằng sức mạnh đơn thuần. Hắn cần phải tìm ra điểm yếu của Tà Vương, cần phải sử dụng trí tuệ và kinh nghiệm của mình để lật ngược tình thế.
Và rồi, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Hành Tâm nhận ra điều gì đó. Ánh sáng từ viên ngọc trong tay hắn bừng sáng mạnh mẽ hơn bao giờ hết, như muốn chỉ dẫn cho hắn một điều gì đó. Hắn nhận ra rằng viên ngọc này không chỉ là một nguồn sức mạnh, mà còn là chìa khóa để phong ấn sức mạnh tà ác của Tà Vương.
Hành Tâm quyết định mạo hiểm. Hắn sử dụng linh lực của mình, truyền vào viên ngọc, và cảm nhận được sự kết nối giữa mình và sức mạnh cổ xưa mà các vị tổ sư đã để lại. Hắn biết rằng đây là cơ hội duy nhất để phong ấn Tà Vương một lần và mãi mãi.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, khi Tà Vương lao tới với một đòn tấn công quyết định, Hành Tâm chĩa viên ngọc về phía hắn, dồn toàn bộ sức mạnh vào nó. Một luồng ánh sáng chói lòa bùng phát, bao phủ lấy cả hai người.
Tiếng gầm thét của Tà Vương vang lên trong không gian, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn bị cuốn vào luồng ánh sáng, bị phong ấn bởi sức mạnh cổ xưa của Hắc Nguyên Phái. Cơ thể hắn dần tan biến, chỉ còn lại tiếng thét đầy đau đớn và tuyệt vọng.
Khi ánh sáng tắt dần, Hành Tâm đứng lặng giữa chiến trường. Tà V
ương đã biến mất, cùng với đó là sự hiện diện của linh khí tà ác. Không gian trở lại yên tĩnh, chỉ còn lại những đệ tử của Hắc Nguyên Phái đang nhìn Hành Tâm với ánh mắt ngưỡng mộ và kính phục.
Ngọc Lam, dù bị thương nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, bước tới bên cạnh Hành Tâm. “Ngươi đã làm được, Hành Tâm,” nàng nói, giọng nàng đầy cảm xúc. “Ngươi đã đánh bại Tà Vương và bảo vệ được Hắc Nguyên Phái.”
Hành Tâm không nói gì, chỉ gật đầu. Hắn biết rằng đây chỉ là một trong những trận chiến mà hắn sẽ phải đối mặt, nhưng hắn cũng biết rằng với sức mạnh từ viên ngọc và lòng tin của các đệ tử, hắn có thể vượt qua mọi thử thách phía trước.
“Chúng ta sẽ tiếp tục,” Hành Tâm nói, giọng hắn kiên định. “Hắc Nguyên Phái sẽ không bao giờ gục ngã.”
Với những lời đó, Hành Tâm và Ngọc Lam dẫn các đệ tử trở về Hắc Nguyên Phái, mang theo niềm tin mới và sức mạnh mới. Họ biết rằng con đường phía trước vẫn còn nhiều gian nan, nhưng họ cũng biết rằng không có gì có thể ngăn cản họ xây dựng lại môn phái, đưa Hắc Nguyên Phái trở lại thời kỳ huy hoàng.
**[Huyền Thoại Tổ Sư Môn]**