Với viên ngọc phát sáng lấp lánh trong tay, Hành Tâm rời khỏi hang động, lòng tràn đầy sự quyết tâm và lòng tin vào sứ mệnh của mình. Viên ngọc này không chỉ là một bảo vật vô giá, mà còn là chìa khóa giúp hắn khai mở những bí mật còn lại của Hắc Nguyên Phái. Hắn biết rằng con đường phía trước sẽ đầy chông gai và thử thách, nhưng hắn đã sẵn sàng đối mặt với tất cả.
Khi rời khỏi ngọn núi, Hành Tâm trở lại con đường cũ dẫn về tàn tích của Hắc Nguyên Phái. Trên đường đi, hắn cảm nhận được luồng linh khí mạnh mẽ hơn từ viên ngọc, như thể nó đang hướng dẫn hắn về một nơi nào đó. Hắn quyết định theo cảm giác của mình, để viên ngọc dẫn dắt hành trình tiếp theo.
Đi suốt một ngày dài, Hành Tâm tìm thấy một con suối nhỏ chảy róc rách giữa rừng già. Nước suối trong veo, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh như những viên ngọc nhỏ. Hắn dừng chân tại đây, uống một ngụm nước mát lạnh để hồi phục sức lực. Khi đang nghỉ ngơi, hắn bất ngờ cảm nhận được một sự hiện diện khác gần đó.
Hành Tâm không tỏ ra bất ngờ, mà chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên chuôi kiếm, cảnh giác chờ đợi. Từ phía sau những tán cây, một bóng người từ từ bước ra. Đó là một nữ nhân trẻ tuổi, dáng người mảnh khảnh nhưng toát lên khí chất mạnh mẽ. Nàng mặc bộ y phục màu trắng, mái tóc đen dài buông xõa, đôi mắt sắc sảo như có thể nhìn thấu tâm can người đối diện.
“Hành Tâm, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi,” nàng cất tiếng nói, giọng nói trong trẻo nhưng ẩn chứa sự nghiêm nghị.
Hành Tâm nhíu mày, chưa kịp lên tiếng hỏi, nàng đã tiếp tục: “Ta là Ngọc Lam, đệ tử của Bạch Liên Môn. Sư phụ ta đã gửi ta đến để giúp ngươi trong việc phục hưng Hắc Nguyên Phái.”
Lời nói của Ngọc Lam khiến Hành Tâm ngạc nhiên. Bạch Liên Môn là một trong những môn phái có tiếng tăm trong giới tu tiên, nổi danh với những đệ tử tài năng và có sức mạnh vượt trội. Việc một đệ tử của Bạch Liên Môn được cử đến giúp hắn là điều mà hắn không ngờ tới.
“Tại sao Bạch Liên Môn lại giúp đỡ ta?” Hành Tâm hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi Ngọc Lam.
Ngọc Lam khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười của nàng ẩn chứa một điều gì đó sâu xa. “Sư phụ của ta từng có mối quan hệ thân thiết với tổ sư của Hắc Nguyên Phái. Khi nghe tin về những gì xảy ra với môn phái của ngươi, người đã quyết định giúp đỡ ngươi khôi phục lại Hắc Nguyên Phái. Đây là trách nhiệm và cũng là tâm nguyện của người.”
Hành Tâm trầm ngâm trong giây lát. Việc có sự giúp đỡ từ một môn phái lớn như Bạch Liên Môn là một cơ hội lớn, nhưng hắn cũng hiểu rằng không có gì là vô điều kiện trong thế giới tu tiên. Tuy nhiên, trước mắt, hắn cần mọi sự giúp đỡ có thể để đạt được mục tiêu của mình.
“Được, ta chấp nhận sự giúp đỡ của ngươi,” Hành Tâm nói, giọng nói đầy quyết đoán. “Nhưng ta cũng muốn biết, mục tiêu của ngươi là gì khi đến đây?”
Ngọc Lam không chút do dự, nàng đáp lại một cách thẳng thắn: “Ta đến đây để hỗ trợ ngươi, và cũng để bảo vệ di sản của Bạch Liên Môn. Sự tồn tại của Hắc Nguyên Phái có liên quan mật thiết đến sự an nguy của chúng ta. Ta không thể để ngươi thất bại.”
Hành Tâm gật đầu, hắn nhận thấy sự chân thành trong lời nói của Ngọc Lam. Hắn biết rằng cuộc hành trình này sẽ không dễ dàng, và việc có một đồng minh mạnh mẽ như Ngọc Lam bên cạnh sẽ giúp hắn rất nhiều.
“Chúng ta sẽ đi cùng nhau,” Hành Tâm nói, ánh mắt hắn sáng rực lên sự quyết tâm. “Hãy cùng nhau khám phá những bí mật còn lại và phục hưng Hắc Nguyên Phái.”
Ngọc Lam mỉm cười, nàng gật đầu đồng ý. Cả hai chuẩn bị rời đi, tiếp tục cuộc hành trình với một mục tiêu chung. Trong ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều, hai người dần dần rời khỏi con suối nhỏ, tiến về phía những bí ẩn và thử thách mới đang chờ đợi họ.
Và như thế, hành trình phục hưng Hắc Nguyên Phái không còn là câu chuyện của riêng Hành Tâm nữa, mà đã trở thành một sứ mệnh chung, nơi những con người tài năng và kiên định sẽ cùng nhau viết tiếp huyền thoại mới.
**[Huyền Thoại Tổ Sư Môn]**